Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh


Phan_6

Đan Tâm lắc đầu cầm lấy sợi dây, cô không rành về mấy loại trang sức kiểu này.

"Đây là mẫu dây chuyền của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Daney được trưng bày tại trung tâm thương mại hàng đầu của tập đoàn DL, trong phiên đấy giá nửa tháng trước nó có giá khởi điểm là mười triệu đô."

Sợi dây chuyền này được xuất hiện ở đây có liên quan không ít đến hắn. Hồi hắn còn yêu Nghi Anh, vào sinh nhật cô hắn tới tìm Daney nhờ thiết kế một mẫu trang sức đặc biệt độc nhất vô nhị để tặng cho Nghi Anh. Daney là người trong DL chuyên về trang sức và thời trang có giao tình rất tốt với hắn. Nhận lời thiết kế riêng cho hắn một mẫu dây chuyền ngôi sao may mắn khảm lên mặt dây hai mươi sáu loại đá quý giá trị làm người ta phát sốt. Daney nói Nghi Anh không xứng đáng để đeo sợi dây này nhưng đã nhận lời làm riêng nên không có quyền can dự vào việc ai là người sở hữu nó. Vốn chỉ có một sợi nhưng không biết sao lại làm thêm một sợi giống hệt sợi mà hắn tặng cho Nghi Anh đem trưng bày tại trung tâm thương mại của DL, lúc trước nói như thế nào cũng không chịu bán không hiểu sao lần này lại đứng ra mở phiên đấu giá.

Một sợi ở trong tay người yêu cũ, một sợi ở trong tay người yêu hiện tại đáng tiếc lần này không phải là hắn tặng.

Mắt Đan Tân trợn tròn khó khăn nuốt nước bọt, má ơi mười triệu đô. Cô bết người tên Daney đó những thứ do anh ta thiết kế sau khi làm ra sản phẩm đều được săn lùng với giá cao ngất trời. Mua trong phiên đấy giá ắt hẳn cao hơn giá khởi điểm đến mấy chục lần chứ chẳng chơi, đồ của DL bán ra rất được các quý cô, quý bà lắm tiền nhiều của ưa thích. Có thể mua được sợi dây này Dương Huy tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền và sức lực đây.

"Đưa đây anh đeo cho."

Dù không thích Đan Tâm đeo đồ do Dương Huy tặng nhưng chắc hẳn cô đeo vào rất đẹp.

Đan Tâm lắc đầu như trống bỏi, nhìn thì đẹp nhưng giá trị.... khủng bố quá, đeo loại trang sức này lên người cô thấy không thoải mái. chụp lấy hộp quà nhỏ xinh tối hôm qua Dương Huy tặng cho cô mở ả bỏ sợi dây chuyền vào đúng nơi đúng chỗ. Chiều nay cô sẽ trả lại cho chủ nhân đích thật của nó cô không thể nhận món quà này được.

"Không đeo đâu, em sẽ mang trả lại cho Dương Huy."

Lâm Thiên Vũ cười hài lòng, sau này nếu có cơ hội hắn nhất định tặng cô thứ đẹp hơn, giá trị hơn sợi dây chuyền này. Mấy ngày hôm nay hắn thật sự rất muốn tỉnh lại, muốn trong hình hài của con người đi gặp Đan Tâm. Có thế hắn mới trở thành bạn trai đúng nghĩa của cô được.

"Heo lười đi vệ sinh cá nhân đi nhìn em bây giờ chẳng đẹp chút nào đâu, nhanh xuống ăn sáng hôm nay anh làm bạn trai tốt nấy mì cho em ăn."

Đan Tâm hừ mũi đi vào phòng vệ sinh. Anh mới là heo ấy, hồn ma đầu heo. Cô không biết Lâm Thiên Vũ cũng có thể nấu ăn.

Ha... cối cùng cũng có người ngoài hai người bà và thím nấu đồ cho cô ăn, quyết định làm bạn gái của hắn là vô cùng đúng.

Bước xuống phòng bếp nhìn tô mì thơm ngon tỏa khói nghi ngút trên bàn mới cảm nhận được bụng hơi đói lên tiếng biểu tình, tối hôm qua đến giờ cô chưa có thứ gì vào bụng.

"Em không biết anh có thể nấu ăn đó."

"Anh bị mất vị giác không biết có vừa ăn hay không?"

Ông trời thật thích trêu người bắt hắn làm ma còn lấy luôn cả vị giác của hắn, cầu mong đừng để tô mì nhìn đẹp mắt mà chất lượng chẳng ra gì.

Đan Tâm cầm đũa bắt đầu thưởng thức, nhìn rất đẹp, ăn ngon tuy hơi nhạt một chút, đối với cô chỉ cần có người nấu cho cô ăn là đã tốt lắm rồi. Bị mất vị giác mà có tể nấu ngon như thế này Lâm Thiên Vũ nhất định nấu ăn rất ngon. Đan Tâm cắn đũa ngẩn đầu lên.

"Hồn ma đẹp trai, anh nấu ăn ngon thế này có liên quan gì ới cô Nghi Anh bạn gái tiền nhiệm của anh không?"

Theo như khảo sát trong ngôn tình của cô thì hơn 80% các soái nấu ăn ngon, tự động lăn vào bếp hầu như đều nhờ động lực từ các chị nữ chính. Điển hình như Ngụy Sở trong Vợ ơi chào em, chẳng phải vì Tô Nhạc mà trở thành người đàn ông kim cương của thế giới đó sao.

Lâm Thiên Vũ cười có chút không thoải mái, bé con em làm thầy bói được đó. Tuy không phải liên quan hoàn toàn tới Nghi Anh nhưng cũng có liên quan phần nào.

"Anh từ nhỏ đã phải xa nhà đi học đến khi vào đại học chuyển ra ngoài sống riêng đương nhiên phải biết nấu ăn, mà... mà..."

Thấy chưa, cô nói cấm có sai. Nghi Anh này ngu ngốc hết chỗ chê. Lâm Thiên Vũ tuy không được giống như Ngụy đại thần nhưng chắc chắn cũng là người đàn ông vàng vào được phòng bếp, ra được phòng khách, lăn được phòng ngủ. Đầu cô ta chứa đậu hủ thối mới bỏ qua Lâm Thiên Vũ.

"Mà sao, hử?"

Hắn cảm thấy trong nụ CƯỜI của Đan Tâm chứa vô số dao nhọn, sống lưng hơi lạnh thành thực khai báo.

"Mà Nghi Anh rất thích ăn đồ anh nấu cho nên thường xuyên vào bếp nhờ đó mà tay nghề được nâng lên."

"Ồ, thì ra là vậy. Em cảm thấy nên bay một chuyến sang Mĩ cảm ơn Nghi Anh một tiếng."

Điềm nhiên xử lí tô mì để lại Lâm Thiên Vũ không hiểu gì, cô làm sao phải cảm ơn Nghi Anh.

Đan Tâm đứng dậy thu dọn, ăn no rồi thật muốn làm con heo lười. Ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.

"Em có gì để cảm ơn Nghi Anh chứ?"

"Đơn nhiên có. Em cảm ơn cô ấy đã đào tạo ra một đầu bếp tài ba như anh để hôm nay em có thể sử dụng miễn phí."

Mặt Lâm Thiên Vũ hết xanh lại xám, sử dụng miễn phí nói nghe hay nhỉ. Cười méo xệch, ánh mắt như muốn xuyên thủng người Đan Tâm.

"Không nói về Nghi Anh nữa, Thiên Vũ giúp em ôn thi Đại học đi."

Lâm Thiên Vũ suýt té ghế, ôn thi đại học. Cái gì đã làm cho một người đến thi học kì còn lười ôn tập như Đan Tâm muốn ôn thi đại học.

"Em nói thật, không đùa?"

"Trông mặt em giống đang đùa lắm hả?"

Đan Tâm nằm dài trên bàn ăn, dù cô có bất cần đời đến đâu đã quyết định sống tốt thì phải lo cho tương lai sau này. Mấy năm nay không lo học hành kiến thức bị mất rất nhiều nếu cô cố gắng vào được đại học không có gì khó khăn.

"Lúc sáng chú gọi điện nói muốn em thi đại học rồi vào làm ở YJ, về việc làm thì em không muốn nhưng thi đại học thì có thể."

"Anh khỏi cần lo em học không vào, từ lớp một đến lớp sáu nếu em đứng thứ hai sẽ không có ai đứng thứ nhất. Chỉ cần em quyết tâm nhất định sẽ làm được."

Cái đó hắn biết chứ, Đan Tâm nói chậm tiêu tiếng Anh nhưng cô học rất nhanh, gấp đôi người bình thường. Chỉ vì gia đình mà từ một cô bé vô tư, học giỏi trở thành như thế này. Không biết người lớn trong gia đình cô nghĩ gì khi làm những chuyện đó.

"Nếu em muốn anh sẽ ôn thi cho em nhưng phải thi học kì xong đã."

"Được, em đi học bài đây 28 là thi rồi."

Hôm nay là 26, chờ nước tới chân mới nhảy em học thế này điểm thi được bao nhiêu đây.

Chương 19

"Trả cậu này."

Dương Huy vừa đặt mông xuống ghế Đan Tâm đã lấy hộp quà trong ba lô ra đem trả.

Dương Huy nhìn hộp quà cau mày.

"Cậu không thích nó?"

"Không phải, dây chuyền rất đẹp đáng tiếc quá giá trị không hợp với tớ."

"Giá trị gì chứ nó chỉ là một sợi dây chuyền bình thường."

Đây là đang cho cô là con ngốc không biết sợi dây chuyền này có lai lịch thế nào. Anh bạn sáng nay cũng vì sợi dây chuyền này mà Lâm Thiên Vũ gọi tôi dậy, tôi bị mất ngủ một phần trách nhiệm thuộc về cậu.

"Giá khởi điểm mười triệu đô là bình thường hả?"

Làm sao Đan Tâm biết, sợi dây này hắn mua với giá gấp hai mươi lần giá khởi điểm, hai trăm triệu đô(chém kiểu này có quá đáng lắm không?)

"Làm sao cậu biết?"

"Cậu quan tâm làm sao tớ biết để làm gì, cậu chỉ cần biết tớ muốn trả lại quà là được rồi."

"Quà đã tặng không lấy lại."

Đặt hộp quà xuống bàn của Dương Huy.

"Quà ở đây lấy hay không là tùy cậu, không muốn giữ lại thì vứt đi tớ không có ý kiến."

"Chỉ một món quà thôi cậu có cần tuyệt tình như vậy không?"

"Đã biết là không thể có tình để làm gì?"

Đan Tâm quay về chỗ ngồi tiếp tục ôm mấy đề cương ôn tập. Vì tương lai phía trước cố lên nào.

Hai tay nắm chặt đặt dưới hộc bàn của Dương Huy dần thả lỏng cầm lấy món quà nhỏ nhét vào ba lô hôm nay cậu không nhận vẫn còn sau này tôi không tin không chiếm được trái tim của cậu.

"Hùng nhéo tớ một cái hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây hả? Chúa ơi, Đan Tâm bà có làm sao không đó?"

Đan Tâm chiến đấu với đề cương ôn tập là chuyện chưa từng có trong lịch sử.

Hùng lấy hai tay nhéo má của Thạch Thảo. Thạch Thảo yêu quý là sự thật không phải mơ đâu, có cần phải sốc như vậy không mặt trời cũng không có mọc ở hướng tây.

"A... đau cậu muốn chết hả?"

"Biết đau thì đừng có nói Hùng nhéo, bây giờ còn kêu la."

"Nhéo thì cung nhẹ nhẹ thôi chẳng biết thương người ta gì cả."

Đan Tâm đặt bút xuống ngẩn đầu lên, hai người này sợ người khác không biết mình có gian tình hay sao, tình tứ phát sợ.

"Buồn nôn quá đi mất."

Thạch Thảo đưa tay sờ lên trán Đan Tâm rồi sờ lên trán mình.

"Không sao a, đầu vẫn còn mát."

"Mama đang nghĩ con có vấn đề?"

"Còn không phải trước giờ có thấy bà học bao giờ đâu?"

Hoạt động chính trong lớp của Đan Tâm đó là đọc ngôn tình, đọc chán gục đầu trên bàn ngủ đợi hết giờ học về nhà.

"Hai... từ nay tớ sẽ là con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ."

Hùng ngồi trên sặc nước bọt ho sặc sụa quay xuống nhìn Đan Tâm đầy hoảng sợ. Dương Huy cũng không khá hơn là bao xuống kéo ghế ngồi cạnh Hùng.

"Trưa nay ra khỏi cửa cậu bị cửa kẹp trúng đầu hay bị con gì đá phải. Con ngoan, trò gỏi, cháu ngoan Bác Hồ cậu làm ơn trở lại bình thường đi."

"Cậu mơi bị cửa kẹp, con gì đá trúng ấy."

Tại sao không ai tin cô, được rồi cô sẽ làm ra ngô ra khoai cho mà xem.

"Mấy cậu không tin tớ làm được?"

Đồng loạt lắc đầu.

"Dám cá không?"

Nhìn lướt một lượt, cô biết Thạch Thảo và Hùng không hứng thú với trò này nhưng còn Dương Huy thì cô không chắc.

Lấy kinh nghiệm thất bại trong những lần trước Thạch Thảo và Hùng trao đổi bằng ánh mắt đưa ra quyết định không tham gia vào vụ cá cược. Dù là cá về chuyện gì hai người họ chưa bao giờ thắng Đan Tâm. Tuy trong lớp Đan Tâm học không giỏi nhưng điều đó không có nghĩa sức học Đan Tâm không tốt.

"Sao im lặng hết vậy, không dám?"

"Tớ và Hùng rút lui."

"Dương Huy vậy còn cậu?"

Tự tin như vậy liệu cô gái này có làm được hay không???

"Cá như thế nào?"

"Đơn giản, tính bình quân điểm tám môn thi lần này ai cao hơn người đó thắng. Để xem nào... ừm... người thắng sẽ được yêu cầu người thua làm một việc nằm trong khả năng của người đó."

"Nếu vậy thì... được thôi chúng ta cá cược."

"Hay lắm để tớ và Hùng làm chứng."

Trước khi trở về chỗ ngồi Hùng nhét vào tay Dương Huy một tờ giấy gấp tư bên trong ghi vỏn vẹn hai chữ "cẩn thận".

Dương Huy quay lại nhìn Hùng đầy khó hiểu, trong mắt nghi hoặc tràn ngập.

"Là ý gì?"

"Chẳng có ý gì cả chỉ nhắc cậu không được khinh địch, xem nhẹ đối thủ là tự đào mồ chôn bản thân."

Ngay lúc nhận lời cá cược với Đan Tâm hắn rất tự tin nhưng bây giờ chỉ còn 90% là lớp trưởng sức học của Hùng tất nhiên phải ở top đầu cơ mà không dám cá với Đan Tâm, cả Thạch Thảo cũng vậy, có cái gì đó hơi lạ.

"Cậu nói xem ai sẽ thắng?"

"Trong lớp Dương Huy luôn dẫn đầu còn Đan Tâm thì lưng chừng cuối. Dù là ai nhìn vào cũng cho rằng Đan Tâm thua nhưng Đan Tâm tự tin như vậy làm tớ cũng không biết là ai sẽ thắng. Đan Tâm rất thích kiểu phút chót làm ra bất ngờ."

Đúng là như vậy thật khó nghĩ.

Thạch Thảo quay xuống nhìn Đan Tâm đang cặm cụi với đề cương toán tốc độ giải bài tập nhanh đến chóng mặt với tay kéo luôn cả Hùng xuống xem.

Cả hai nhìn nhau mấy bài này hai người họ làm còn phải cần thời gian suy nghĩ nhưng Đan Tâm cứ như cái máy, đặt bút xuống là viết. Hùng lấy máy tính kiểm tra kết quả, đúng hoàn toàn người đột nhiên rùng mình. Dương Huy à có lẽ cậu tự đào mồ chôn mình thật rồi.

"Hai người làm gì nhìn tớ dữ vậy?"

"Bà có phải là Đan Tâm không đó?"

"Không phải tớ thì là ai."

Hùng quay lên tìm đề toán, muốn biết Đan Tâm giỏi toán đến đâu chỉ cần làm đề này là biết. Cầu trời hôm nay có mang theo.

"Bà vẫn luôn bí ẩn như vậy dù là gia đình hay sức học. Gia đình là bà muốn quên không cần nói cũng được nhưng bà học rất giỏi tai sao giấu mọi người?"

"Không phải tớ muốn giấu mà là mấy năm qua tớ đã quen việc đứng cuối lớp tự nhiên trổi dậy sẽ làm người ta sọ chết khiếp mất."

Thạch Thảo dí trán Đan Tâm có chuyện gì cũng không nói ra, cô là bạn thân mà bạn mình học có giỏi hay không cũng không biết.

"Bà ấy người ta muốn giỏi chẳng được còn bà lại muốn đội sổ, bà ôn được bao nhiêu môn rồi mà dám lớn tiếng cá cược với Dương Huy?"

"Thì sinh, sử, địa và toán đang làm giở này."

"Mới đó mà bà đã nhét được ba môn học mệt não kia vào đầu rồi á, tớ thì vẫn như bò gặm cỏ. Ăn, ăn nữa, ăn mãi học kiểu nào cũng thấy không ổn."

Đan Tâm cười lấy đề cương ba môn kia ra, cô làm gì có khả năng nhồi nhét nhiều thứ cùng lúc trong thời gian ngắn như vậy.

"Ai bảo bà học hết làm gì, tớ chỉ học những thứ trọng điểm thôi."

Lấy bút khoanh vào những điều cần lưu ý tuy không đúng 100% nhưng cô nghĩ cũng được 80% số điểm nằm trong những thứ cô khoanh tròn này.

"chỉ học có vậy?"

"Ừ, nếu tin tưởng có thể học chừng đó đỡ mệt não còn nếu muốn chắc chắn 100% thì tiếp tục bò gặm cỏ."

"Ha... ha, tuyệt vời sẽ học mấy thứ bà khoanh tròn trước còn thời gian sẽ học những thứ còn lại,"

"Đây rồi.."

Cuối cùng cũng tìm ra, nằm lạc giữa một đống đề thi.

"Đan Tâm làm bài này xem."

Đan Tâm cầm đề lên xem đen mặt tức thì, chưa thi học kì đã muốn thi đại học.

"Đề thi khối A, muốn chết hả?"

"Trong đó có bài thuộc kiến thức học kì I lớp mười hai, làm bài đó là được."

Nhìn tới đề toán, bài này nói khó không khó nói dễ không dễ mấu chốt ở chỗ cách giải lằng nhằn, phức tạp chỉ càn sai một chỗ sẽ sai cả bài. Đan Tâm cắn bút trong đầu hình thành khung xương cơ bản của bài toán độ năm phút sau mới đặt bút viết.

"Rồi đó, không biết đúng hay sai tự tra đáp án đi."

Hùng cầm bài làm của Đan Tâm tra với kết quả của đề thi, trợn mắt nuốt nước bọt. Cách giải tuy khác nhưng không phải không thể dùng cách này để giải, quan trọng đáp án vẫn đúng.

Thạch Thảo nhìn qua vậy mà cũng làm được bái phục bà rồi đó. Đan Tâm thường đọc ngôn tình vào giờ toán nhất, không để ý nghe thầy giảng bài làm sao làm được nhỉ. Quái thật.

Có một sự thật mà không phải ai cũng biết. Cô có trí nhớ rất tốt những thứ đã ghi vào bộ não của cô thì không dễ quên. Tuy cô đọc ngôn tình nhưng vẫn có để ý đôi chút tới bài giản của thầy cô. Với lại về nhà Lâm Thiên Vũ luôn bắt cô phải làm bài tập đầy đủ chỗ nào cô không hiểu sẽ giảng lại cho cô. Vở học của cô có hai loại, một loại làm qua loa, đại khái đối phó với thầy cô còn một loại làm đầy đủ, chi tiết để trình bày với hồn ma đẹp trai.

Học kì qua chính xác mà nói cô học rất chăm chỉ.

............................................................................................................................................

"Anh vẫn còn tìm hả?"

"Ừ, sắp xong rồi."

Hôm nay Lâm Thiên Vũ không đi học cùng cô, nói là ở nhà ôm máy tính tìm hiểu xem Việt Nam ôn và thi đại học như thế nào để ôn thi cho cô.

"Em và Dương Huy cá cược."

Lâm Thiên Vũ rời mắt khỏi màn hình máy tính, hắn chỉ mới một ngày không đi học cùng cô thôi mà cũng xảy ra chuyện.

"Cá cược về cái gì?"

"Cá ai điểm bình quân tám môn thi lần này cao hơn. Người thắng sẽ được yêu cầu người thua làm một việc nằm trong khả năng của người đó"

"Em tự tin mình có thể thắng Dương Huy không?"

"Sẽ thắng."

Nếu tính bình quân cả học kì dù cô có làm gì cũng không cao hơn Dương Huy nhưng chỉ điểm thi thì hoàn toàn có thể.

"Vậy em sẽ yêu cầu Dương Huy cái gì?"

"Em không biết... hay là anh nghĩ giùm em đi, nhưng anh tin em làm được không?"

"Em nói xem."

"Ừm... em nghĩ anh tin."

"Đó là tất nhiên anh thừa biết em là hồ ly giả trang thỏ trắng."

Cái gì mà hồ ly giả trang thỏ trắng cái này phải gọi là thâm tàng bất lộ. Thâm tàng bất lộ anh có biết không hả? Đan Tâm khóc không ra nước mắt làm gì có người bạn trai nào nói bạn gái mình như vậy.

Chương 20

Bốn ngày thi căng thẳng, áp lực cuối cùng cũng lùi vào dĩ vãng nhưng đó chỉ dành riêng cho những ai không liên quan đến vụ cá cược giữa Đan Tâm và Dương Huy. Còn hai nhân vật chính, Lâm Thiên Vũ và hai nhân chứng vẫn đang hồi hộp chờ đợi kết quả. Ai sẽ thắng tất cả phụ thuộc vào bảng tổng kết trên tay cô Hà Mi.

chưa bao giờ Đan Tâm thấy yêu cô giáo chủ nhiệm như lúc này. Cuối cùng ai sẽ là nô lệ của ai, nếu cô thắng sẽ yêu cầu Dương Huy làm điều gì... thật đáng mong đợi mà.

Cô Hà Mi ngồi trên ghế giáo viên trong tay là bản tổng kết điểm nhìn lướt cả lớp một lượt ánh mắt dừng lại trên người Đan Tâm, một kết quả thật bất ngờ cho cả bản thân cô và cả những giáo viên bộ môn đã và đang dạy Đan Tâm.

Dương Huy nhìn Đan Tân đày thách thức, cô gái nhỏ em nhất định không thắng được tôi. Cứ chờ đợi yêu cầu mà tôi dành riêng cho em đi.

Còn Đan Tâm lúc này đang làm gì???

Hoa lệ mà nói là đang đọc sách còn thẳng ra chính là là chúi mũi vào quyển Độc quyền chiếm hữu, tâm hồn đã theo Mục Huyền và Hoa Dao bay đi xa tít tận chín tầng mây vô tâm vô tư đến lạ. Lúc đầu còn một chút hào hứng về kết quả còn bây giờ.... Hai....

"Về nhà hãy đọc em không muốn biết kết quả à?"

Đan Tâm lướt mắt trên từng trang sách trả lời Lâm Thiên Vũ.

"Muốn biết chứ đó là cố gắng mấy ngày qua em thức khuya dậy sớm học bài mà."

Cô Hà Mi chưa đọc điểm thành phần chỉ đọc điểm tổng kết, cô ở vị trí gần cuối nhảy vọt lên vị trí ở giữa khiến cả lớp xôn xao bàn tán. Dương Huy vẫn con người phong độ, ngạo nghễ đứng đầu. Dù sao cá cược chỉ tính điểm thi của tám môn không tính điểm tổng kết cơ hội cô thắng vẫn còn rất cao.

Từ đầu giờ Thạch Thảo đã nôn nóng đứng ngồi không yên. Đan Tâm tăng hạng cao như vậy có cơ hội thắng rồi.

"Cô ơi, em hỏi cô điều này có được không?"

Cô Hà Mi quay sang nhìn Thạch Thảo điểm cô đã đọc hết rồi còn điều gì cần hỏi.

"Em nói đi."

"Điểm thi tám môn Toán, Lý, Hóa, Văn, Sinh, Sử, Địa, Anh văn ai cao nhất ạ."

Cô Hà Mi tinh ý ngửi ra mùi mờ ám, căn cứ vào két quả lần này có cái gì đó là lạ.

"Ngày mai sẽ có bảng điểm chi tiết cho các em, cố gắng đợi đi."

"Thôi mà cô em đợi lâu lắm rồi, cô cho em biết đi nếu không em sẽ điên mất."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .